TV Series | A Secret Love Affair
Sau khi trở về trong suốt một tuần liền tôi cảm thấy rất buồn bã không lý do. Tâm trạng chạm xuống đáy mà không có lời giải thích nào thì quả là kỳ lạ. Mãi về sau, tôi mới phát hiện ra một phần lớn nguyên nhân sự nặng nề chính là Milhwe – A Secret Love Affair. Tôi đã quá lậm vào nó tới độ tinh thần và cảm xúc của bộ phim ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi như vậy. Vầ lần đầu tiên trong đời tôi vỡ vạc ra rằng mỗi bộ phim, đặc biệt là những tác phẩm chất lượng, đòi hỏi rất lớn sự hi sinh và lao động bền bỉ vì nghệ thuật của người diễn viên. Là khản giả, tôi đã bị cuốn sâu vào câu chuyện của phim tới mức đó thì những nghệ sĩ phải sống cuộc đời của nhân vật để có thể tái hiện lại những cung bậc cảm xúc chân thật còn phải “đánh mất bản thân” (identity and agency) đến mức nào.
Chưa bao giờ, kể cả trong mơ, tôi là nghĩ có ngày mình lại xem, cảm thán một bộ phim nói về đề tài ngoại tình, chứ chưa nói đến việc quá yêu thích mà viết cả review. Thế mà Milhwe đã làm được điều đó. Lý do lớn nhất khiến tôi vượt qua được rào cản định kiến đạo đức và sự khêu gợi thông tục của poster phim để bắt đầu xem những tập đầu tiên chính là do Yoo Ah In. Xem xong thì thực sự phải thốt lên, Ah-in đúng là “không phải dạng vừa đâu”. Cũng không phải tự nhiên mà 2015 được gọi là “Thời đại của Yoo Ah In”. Bạn đã vượt qua các bậc tiền bối gạo cội để giành giải Nam diễn viên xuất sắc nhất cho The Throne và là đại diện cho lớp diễn viên trẻ của châu Á nhận giải Next Generation.
Ah-inie là một trong những gương mặt đặc biệt của giới showbiz Hàn, mắt một mí nhưng to, khuôn mặt nhỏ nhưng cằm vuông vắn, sống mũi cao nhưng cánh mũi tròn trịa, và hấp dẫn nhất là đôi môi dầy mọng, không đẹp mượt mà như hoa kiểu Joongki mà là vẻ hòa trộn giữa sự ngây thơ của trẻ con và phong trần của một người đàn ông trưởng thành, dù chỉ nhìn một lần cũng khó mà quên. Ở độ tuổi 28 lúc đóng Milhwe, Ah In hoàn toàn hóa thân vào hình ảnh cậu bé mới 20 tuổi của thiên tài âm nhạc Seon Jae. Tôi thực sự ngạc nhiên khi cái điên và cái ngông trên gương mặt con trai đời tài phiệt thứ hai Jo Tae-oh của The Veteran đã hoàn toàn nhường chỗ cho sự trong trẻo và đơn thuần của một đứa bé xuất thân từ tầng lớp lao động nghèo khó mới chập chững bước vào đời. Sự ngây thơ ấy kết hợp với sự vạm vỡ về mặt hình thể của Ah-In tạo nên một sức quyến rũ đặc biệt, vừa đáng yêu vừa hấp dẫn, đây chính là tạo hình hoàn hảo cho Seon Jae, người đã mê hoặc được cáo già thanh lịch Oh Hye Won. Mặc dù xét theo khía cạnh kỹ thuật thì Oh Hye Won mới thực sự là nhân vật chính của phim vì chỉ cô là người có những diễn biến và mâu thuẫn tâm lý rõ ràng, 16 tập phim là hành trình biến đổi bản thân của cô trong quá trình đấu tranh và giải quyết những mâu thuẫn và tình huống phát sinh từ chính sự thay đổi đó. Tuy nhiên, là nguyên nhân và cũng là động lực của toàn bộ quá trình này, nếu Seon Jae không được xây dựng một cách thực sự thuyết phục thì việc thay đổi của Hye Won sẽ mất đi nền tảng vững vàng để đơm hoa kết trái.
Sự theo đuổi nhiệt thành, không chút vụ lợi, tính đếm là phần thể hiện bên ngoài của sự thống nhất tuyệt đối về con người giản đơn bên trong của Seon Jae. Chính sự giản đơn này là điểm mạnh nhất mà cũng là điểm yếu của Seon Jae. Giống như hình ảnh cậu bé giao hàng đứng bên ngoài sân khấu nhìn trộm qua tấm rèm, Seon Jae phải mất rất nhiều thời gian và cả sự ngây thơ của bản thân để hiểu được thế giới thật ác nghiệt đầy những uẩn khúc và toan tính của những kẻ giàu có. Nhưng đồng thời, cũng chính vì sự bướng bỉnh và kiên định ấy, tuy còn nhiều ngờ nghệch nhưng mang theo cái trong trẻo và nồng nhiệt của mối tình đầu, đã khiến Hye Won sắt đá cũng cảm động, lung lay và cuối cùng thay đổi được cô.
Điều khó khăn nhất mà cũng là điều Ah In đã hoàn thành tốt một cách hết sức tự nhiên không gượng ép chính là bộc lộ được nội tâm của một Seon Jae đơn giản và thuần khiết mà không lên gân, không lạm dụng những biểu cảm quá đà. Cái điệu bộ lóng nga lóng ngóng khi đứng trước mặt người mình yêu, sự run rẩy trong giọng nói vì tức giận khi người phụ nữ ấy bị nhục mạ, ánh mắt đau đớn khi phải đàn những giai điệu đến đứt ruột đứt gan ở nhà thầy Kang, đôi bàn tay quyệt nước mắt khi cậu con trai mới lớn bất lực trước những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Và đỉnh cao nhất là những trường đoạn Seon Jae chơi đàn, đầy đam mê, hứng khởi và hạnh phúc. Seon Jae và bản nhạc hòa thành một, những giai điệu chảy từ trong tim cậu qua đầu ngón tay và vang lên theo những phím đàn. Lúc ấy, Seon Jae không còn là cậu bé ngờ nghệch thiếu kinh nghiệm trong trường đời nữa mà trở thành bậc thầy trong việc khơi gợi cảm xúc qua từng nốt nhạc.
Đối lập lại với sự nguyên bản, thô ráp và thuần nhất của Seon Jae, hình ảnh của Hye Won được xây dựng gần như là biểu trưng của sự tinh tế, giống như một viên kim cương đã gọt giũa sáng lung linh mà Seon Jae gọi là “nữ thần”. Mọi thứ ở cô, từ dáng đi, nét mặt, lời nói, cử chỉ của đôi bàn tay, đến cả cái gót chân cũng là hiện thân của sự hoàn hảo. Hye Won sống ở đầu kia của thế giới nơi xung quanh cô đều là những thứ đáng khao khát. Sự nghiệp, gia đình, nhà cửa, xe cộ và cả các mối quan hệ đặc biệt cô nắm giữ đều nằm trong sự thèm thuồng ganh tị của người khác. Thế nhưng tất cả chỉ là vỏ bọc hào nhoáng che giấu cho rất nhiều nghiệt ngã. Làm gián điệp ba mang tất sẽ có cái giá của nó. Thường xuyên bị hành hạ về thể xác và tinh thần, đầu óc tràn ngập toan tính để đi trên dây mà không ngã xuống, Hye Won đã đánh đổi tuổi trẻ, đam mê nghệ thuật và cả linh hồn của mình cho thứ đứng đầu chuỗi thức ăn – không phải là Giám đốc, là Chủ tịch, cũng không phải là tiền, mà là một giọng nói từ trên cao cứ lặp đi lặp lại rằng “Có tiền sẽ có tất cả”. Nơi cô sống là thứ nhung lụa, tràn ngập ánh sáng, mọi thứ đều tinh tươm như lau như li nhưng ngay cả thứ gọi là “nhà” với cô cũng là một mặt trận chiến đấu khác và người cô gọi là “chồng” đơn giản cũng chỉ là đối tác làm ăn, sống chung để lợi dụng tiền bạc, danh tiếng và địa vị lẫn nhau. Sáng dậy từ 6h để ăn sáng cùng Chủ tịch, tối khuya mới về nhà sau khi chơi mạt chược ở nhà họ Seo, mọi thứ cứ tuần tự diễn ra như vậy cho đến ngày Seon Jae bước vào đời cô.
Đây là lần đầu tiên tôi biết đến Kim Hee Ae và cũng ngay lập tức yêu cô bởi Hye Won của cô được thể hiện quá xuất sắc. Sự đa chiều trong tính cách phức tạp của Hye Won được lột tả qua từng tình tiết, từng khung hình, từng biểu cảm. Hye Won vốn là một kẻ tham vọng, nhanh nhạy và thủ đoạn, cũng xảo quyệt không kém gì phu nhân Han nhưng từ đầu tới cuối, tôi, cũng giống như Seon Jae, hoàn toàn bị sự thanh lịch và tinh tế của Hee Ae hớp hồn. Vẻ tao nhã và sự ấm áp xuyên suốt trong con người Hye Won ngay cả trong những tình huống khốc liệt nhất là thứ tinh túy của rượu ủ men lâu năm, chỉ có thể có được ở người phụ nữ từng trải và hiểu biết. Và chỉ Seon Jae nhận ra, bên trong sự thanh cao được rèn rũa ấy vẫn là tâm hồn trẻ trung và căng tràn tình yêu. Hye Won của Hee Ae khiến tôi chỉ ước đến khi 40 tôi cũng có thể có chút khí chất lan tỏa của cô thì tốt biết mấy.
Tôi vẫn luôn tin rằng, khoảng cách 20 năm tuổi tác giữa hai nhân vật chính của phim không hề là một trở ngại cho diễn viên chính mà ngược lại, mọi sự khác biệt giữa hai người thay vì che giấu thì lại được nhấn mạnh như một yếu tố thiết yếu làm nên sức hút của hai cực trái dấu khiến cho sự đam mê của cặp tình nhân trở nên thuyết phục và tự nhiên hơn hết. Nhưng trên cả sự quyến rũ về thể xác, điều thực sự khiến Seon Jae và Hye Won đến với nhau chính là sự đồng điệu trong tâm hồn: Hye Won đã từng là một Seon Jae từ rất nhiều năm về trước với tất cả nhiệt huyết và tình yêu cho âm nhạc. Bởi vậy, mỗi bản song tấu của cả hai trở thành hình ảnh hoán dụ của một cuộc mây mưa. Sự chuyển động mềm mại của cơ thể, đôi mắt nhắm hờ, nhịp thở gấp, và cả những đoạn cao trào khi cả hai tâm hồn hòa thành một trở thành một trong những cảnh sex đẹp và nghệ thuật nhất mà tôi từng biết. Bởi vì sex is beautiful when done right. Tình yêu của họ thăng hoa trong từng giai điệu rõ ràng tới mức giáo sư Kang khi chứng kiến vợ mình và người học trò đánh đàn mà bối rối không biết nên ngưỡng mộ hay nên đánh ghen. Vậy nên tuy nói về đề tài cấm kỵ, cả bộ phim tràn ngập sự tinh tế và đẹp đẽ không chút dung tục, tầm thường. Tôi nhớ nhất là lần đầu tiên của hai người, Hye Won thả tóc mềm mại trong áo hoodie của Seon Jae, toàn bộ chỉ có tiếng nói và hơi thở nhẹ trên nền hình ảnh những vật dụng ở ngôi nhà chật chội và tăm tối của Seon Jae, những thứ tưởng như tầm thường ấy dưới ánh sáng dịu dàng của buổi đêm mang lại cho Hye Won sự thân thuộc ấm áp và dễ chịu mà cô đã gọi là “nhà”.
Milhwe (밀회), tên nguyên bản trong tiếng Hàn là cuộc gặp gỡ của tình nhân, hoàn toàn không phải là một bộ phim dễ dàng để bắt đầu vì nó động chạm đến rất nhiều vấn đề xã hội, định kiến và đạo đức khác nhau nhưng tôi nghĩ, ngoại tình tuy là chủ đề của phim nhưng thật ra chỉ là cái cớ, điều đáng kinh tởm, bẩn thỉu nhem nhuốc hơn nằm sâu trong sự đạo đức giả, dối trá và lòng tham. Nhưng cho dù trong tăm tối nhất, âm nhạc vẫn luôn chiến thắng, xóa nhòa đi mọi ranh giới thật giả, đúng sai, xoa dịu và hàn gắn mọi sự tổn thương. Đây thực sự là một tác phẩm đỉnh cao về mọi mặt: kịch bản, chỉ đạo, diễn xuất, hình ảnh, ánh sáng và âm nhạc, làm tôi thay đổi rất nhiều quan điểm về phim truyền hình nói chung và truyền hình Hàn Quốc nói riêng. Cả bộ phim giống như là một tác phẩm điện ảnh kéo dài, bố cục chặt chẽ và cuốn hút người xem từ đầu tới phút cuối. Một sự trọn vẹn đáng ngạc nhiên và tuyệt đẹp.