Travel | Paris, Paris – phần 3
Paris lúc nắng cũng như mưa, đều giữ trong mình một vẻ thơ mộng hiếm có. Những ngày nắng ráo Paris rực rỡ như một thiếu phụ đẹp, đầy ý thức về sự quyến rũ của mình đang rạng ngời dưới bầu trời trong suốt. Nhưng chỉ những lúc mưa lướt thướt nhỏ từng giọt tranh đều đặn từ mái hiên của quán cafe, nét buồn rất kín đáo của Paris mới được bộc lộ. Thành phố khẽ khàng hơn, đằm lại và trầm mặc trong cái ẩm ướt của mưa thu.
Không còn nắng trải lấp lánh trên nóc những dãy phố tăm tắp, nhảy nhót tinh nghịch qua tán cây trong vườn Luxembourg, không còn gió thổi từng đợt dịu dàng đuổi lá vàng xô về một hướng trên vỉa hè. Mưa không đủ to để cầm chân ta trong nhà nhưng nếu dạo phố lâu thì thể nào đầu cũng ướt rượt. Và khi cái lạnh của những giọt mưa thu ngấm vào chân tóc, làm mũi đông cứng và môi buốt giá, ta lại miễn cưỡng trú vào khăn, vào ô, vào áo. Hoặc đến lúc mệt nhoài, cần nhiều hơi ấm hơn sau chuyến thám hiểm Coulee Verte nổi tiếng của Before Sunset với đầu trần, ta lại tạt vào quán xá, ủ ấm đôi tay nơi cốc chocolate nóng và nhìn đèn đường sáng lên trong bóng tối của chiều muộn.
Mưa Paris buồn nhưng cũng không phải là nỗi thê lương khiến lòng tê tái mà thoảng nhẹ, mong manh như một kỷ niệm bị đánh rơi. Bỗng nhiên một ngày trong cuộc hành trình dài, ta dừng chân bên vệ đường, chợt nhận ra có điều gì đã biến mất trong mình. Một cái gì rất nhỏ, rất xưa, đến mức không có nó ta vẫn sống tiếp, vẫn vui vẻ và yêu và chiến đấu, nhưng rõ ràng ta cảm thấy mình không còn trọn vẹn nữa. Có cái gì đó đã sứt mẻ khỏi cuộc sống mà ta lầm tưởng là đã đầy vơi cả hạnh phúc và khổ đau, mà bản thân ta cũng không nhớ nổi mất mát ấy đã xảy ra tự khi nào và ra sao.
(còn tiếp phần cuối)