Travel | Hội An – Hồi ức của một cảm giác

Có ai như tôi, đến Hội An được hơn 1 năm giờ mới ngồi lại và viết? Những kỷ niệm cứ chạy qua trí óc tôi, như một cuốn phim cũ kỹ, như trong mơ, mọi thứ cứ lung linh, hư hư thực thực.

Tôi không yêu Hội An theo cái cách tôi yêu những thành phố thông thường khác. Cái mà đô thị cổ này để lại cho tôi là một thứ cảm giác mơ hồ, không gọi được tên, không tả được bằng lời. Tôi không nhớ hết tên đường, tên phố, không nhớ hết những chùa, những miếu, không nhớ hết mùi và vị của từng món ăn. Tôi chỉ nhớ cái cảm giác thanh thản mỗi lần đi trên những con phố vắng dẫn ra quảng trường sông Hoài, nghe gió biển thổi vào có vị mằn mặn. Nhớ những lúc ngồi vắt vẻo trên ghế đá bên bờ sông, chân đung đưa và ngâm nga hát một mình những câu ca không đầu không cuối. Tôi nhón chân nhẹ nhàng đi qua những con phố nhỏ, mái ngói rêu phong, như sợ mình khẽ chạm vào cái tĩnh lặng cổ xưa. Những ngọn đèn lồng thắp lên trong đêm như những vạt sáng đủ màu, lấp lánh mãi trong tôi. Bỗng dưng thèm được nghe giọng “Quảng Nôm” dễ thương từ những con người thật thà, đáng mến.

Có bao giờ bạn đi ngang qua ai đó hay nhìn thấy thứ gì đó, rồi rất tự nhiên và giản đơn, bạn có cảm giác mình thuộc về người đó, là một phần của thứ đó. Một phần của tôi đã ở lại với nơi này, một phần tâm hồn và cuộc sống của tôi. Từ lúc đặt chân đến đây, tôi đã có cảm giác yên bình và thân thuộc, y như tôi được sinh ra ở đây, gắn bó với mảnh đất này từ lâu lắm, đã trải qua cả những con nắng gắt bạc đầu và những ngày mưa xối xả. Từng góc đường, từng con hẻm nhỏ xíu, từng vỉa hè, từng cánh cửa gỗ mòn vẹt đều đã là một phần của thời thơ ấu. Tôi như người đi xa trở về đất mẹ, trải lòng mình về với yêu thương.

Lúc ra đi, tất cả balo, cặp, túi của tôi không giữ hết được giọng ca da diết trong đêm rằm tháng 7, không lưu được cái ngọt ngào của bát chè ngô sóng sánh ánh vàng, không gói được hết cái nồng hậu, chất phác của những khuôn mặt đậm màu gió nắng. Để rồi khi suýt ngạt trong cái bận rộn, bon chen, tôi lại mơ về miền ký ức ấy, nơi có căn nhà xinh xắn nằm cạnh con đường nhỏ chạy thẳng ra bờ con sông thương nhớ, với những giậu cây mướp nở bông vàng như nắng, nơi có những đứa trẻ đã từng quấn lấy chân tôi, tranh nhau ngủ cạnh tôi, tâm sự với tôi về cuộc sống gian truân của chúng bằng cái giọng nhẹ bẫng, như nó phải vậy, muôn đời như vậy.

 

Tháng 12/2009

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Share your thoughts