청춘
Có những ngày mệt mỏi, thực sự mệt mỏi, chỉ muốn vứt bỏ hết mọi thứ, cơ mà về nhà thấy anh, quyết tâm nào cũng mềm như một cọng bún thiu. Vì lâu lắm rồi mới có thể khóc và cười vì một người con trai. Cứ nhìn khuôn mặt anh, đôi mắt dài và dịu dàng đến nao lòng, tôi lại bình tâm hẳn lại. Ở anh toát lên sự an nhiên và mộc mạc không giấu giếm, cái nết chân thật cứ tự động tuôn ra từ ánh mắt, từ nụ cười. Khí chất vừa tươi sáng vừa tĩnh lặng của một người đàn ông trưởng thành, sâu sắc và mạnh mẽ, đã vực tôi dậy. Tôi tin anh như tin bản thân mình, và thương anh còn hơn thương thân. Cứ nhìn vào anh mà học sự kiên trì, bền bỉ, nỗ lực và chuyên tâm cống hiến cho đam mê. Có anh, tôi hiểu rằng, sự cố gắng không bao giờ phản bội mình, và rằng dù gì đi nữa, nhân cách chứ không phải tiền tài, danh vọng, mới là thứ cao quý hơn tất thảy. Có anh, tôi cảm thấy mình bớt cô đơn trong thế giới này, vì rằng có người giống tôi hơn cả tôi. Tôi xót xa lo lắng và bảo vệ anh vì tôi biết mình cũng luôn muốn có ai đó bảo vệ mình như thế. Những tháng năm đi theo anh cho dù hầu như không ai hay biết, nhưng tôi vẫn thấy tự hào vô cùng về người con trai tuyệt vời ấy dần trưởng thành qua mỗi vấp váp, thắng không kiêu, bại không nản. Và dưới vẻ ngoài hoàn hảo kia là một tâm hồn rộng và đẹp, không phải vì sinh ra đã không tì vết mà là qua mỗi vết sẹo anh lại lớn lên.
Sau này, khi tất cả qua hết rồi, quay đầu nhìn lại hi vọng lòng sẽ thấy ấm áp, và nhớ rằng anh đã luôn là một phần lấp lánh trong thanh xuân của tôi.