Movie | Chúng ta của sau này
Trong một buổi tối cần khóc vì quá mệt mỏi với việc giương móng vuốt với thế giới, tôi xem “Chúng ta của sau này”. Tôi tình cờ biết về phim khi nghe “Sau này” của Lưu Nhược Anh rồi thấy các bạn bàn tán quá trời mới biết chính Lưu Nhược Anh làm đạo diễn phim dựa trên chính chuyện tình của mình ngày xưa.
Lâu lắm rồi mới xem được một bộ phim mãnh liệt cảm xúc đến như thế. Thứ cảm xúc rực rỡ nồng nhiệt của thanh xuân, và nỗi đau đớn đến nước mắt cũng không thể giãi bày của nuối tiếc. Một Kiến Thanh đầy hoài bão và đam mê, một Tiểu Hiểu thông minh lanh lợi, cùng sẻ chia những ngày tháng tuổi trẻ gian khó nhưng hào sảng, đầy ước mơ và hi vọng vào một “sau này” tươi sáng hơn. Thế nhưng trên con đường chông gai gập ghềnh ấy, khi đi đến đích rồi cả hai mới nhận ra họ đã đánh mất nhau, và đánh mất chính mình. Châu Đông Vũ và Tỉnh Bách Nhiên nhập vai tốt quá, từ ngoại hình, thần thái đến diễn xuất, thật sự không có chút sượng sùng nào, từ đầu đến cuối chỉ thấy hồn của nhân vật sáng lên trong trong mắt họ. Chưa xem phim chưa biết diễn viên là ai, nhưng xem rồi thì thích cả hai bạn trẻ. Đặc biệt Đông Vũ có vẻ đẹp thanh thoát và sự uyển chuyển trong diễn xuất hết sức tự nhiên, vừa đáng yêu vừa sâu lắng.
Mục đích xem phim sến sẩm là để khóc được, nhưng hóa ra không phải là loại sến sẩm, mà cũng không phải là loại sướt mướt. Sự tiếc nuối, dằn vặt và tàn nhẫn của cuộc sống làm những kỷ niệm đẹp đẽ càng lung linh bao nhiêu thì hiện tại ảm đạm, xám xịt càng day dứt bấy nhiêu. Khi Trân Dịch Tấn cất tiếng hát đoạn cuối phim, tiếng hát tự tình, giống như tỉ tê kể chuyện, giống như mang hết nỗi lòng hát lên bằng thứ giọng mơ hồ, dịu dàng của nỗi đau bị dồn nén quá lâu mà bạc màu, lúc ấy mới có thể bật khóc. Đau đớn nhất là người mình yêu đứng ngay trước mặt, mà đến cái nắm tay cũng không thể có được. Không thể ở bên, không thể yêu thương, bảo vệ người ấy. Đến đau khổ cũng không có tư cách nữa.
Những lời nên nói, mình đừng nói nữa nhé em. Chỉ cần em hiểu là đã quá đủ rồi.”
Có người nói rằng, đời người sợ nhất là đột nhiên nghe hiểu một bài hát, bởi vì lúc đó sẽ phát hiện ra rằng bản thân đã trải qua hết thảy rồi, vĩnh viễn không thể quay đầu lại nữa. Sự trưởng thành được đánh đổi bằng một cái giá quá đắt.
Kiến Thanh năm ấy không biết rằng Tiểu Hiểu đã thực sự yêu anh, dù không có nhà có xe, dù anh hai bàn tay trắng vẫn nguyện một lòng đi theo suốt đời. Sau này khi anh học được cách yêu thì cô đã chìm vào biển người mênh mông, lúc ấy mới nhận ra, có những người, chỉ cần buông tay thì mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại.
Chúng ta của sau này cái gì cũng có, chỉ không còn có chúng ta.