Ngày bình thường
Mỗi buổi sáng tỉnh giấc đều có cảm giác như sức nặng cả cơ thể kéo tôi trĩu sâu xuống dưới lớp chăn. Mùa xuân đến rồi, không khí ẩm nhưng êm dịu, thời tiết dễ yêu vậy nên có thể tranh thủ dăm mười phút cứ cuộn tròn giữa đám hoa li ta li ti in trên vải drap cứ như đang bồng bềnh giữa một đám mây. Rồi khi không thể trì hoãn nữa sẽ cuống cuồng uống nước, ăn sáng, tắm rửa, đánh răng và lao ra khỏi nhà như một mũi tên. Cơ mà thi thoảng thấy mình như một người điên, lại tự nhủ, đằng nào chả muộn rồi, cứ hít thở, bước đi chậm lại, bình tĩnh mà tận hưởng cái sự đẹp của những dãy nhà Hausseman sáng lên dưới ánh nắng. Biết đâu, biết đâu đây là những ngày tháng cuối cùng của cuộc tình 8 năm có lẻ với thành phố này.
Tàu số 3 hướng đi Levalois sáng nào cũng chật ních người. Một bạn nhỏ xíu như cục kẹo sữa, tóc vàng tơ được bố xách nách nhấc bổng lên tàu như nhấc cái bao thì thích chí cười khanh khách, mắt trong suốt lấp lánh. Nhìn những ngón tay tí hon bám lấy quai túi xách thể thao của bố tự nhiên thấy hạnh phúc vô ngần, cảm giác như cả thế giới này đều rạng rỡ lên theo tiếng cười giòn tan ấy.
Chuyển chỗ ngồi rồi nên những ngày này đi làm đầu óc đã dần dần tĩnh lặng lại. Chỉ có một mình nên cảm giác vô cùng bình yên. Từ cửa sổ nhìn ra chẳng có gì đặc biệt nhưng lúc nào cũng có thể thấy bầu trời nhỏ bằng lòng bàn tay trên cao, thấy mây trắng bay ngang, thấy mưa tuôn xối xả, nắng không chiếu tới nhưng gió thì rất hào phóng. Bàn làm việc lúc nào cũng có hoa, hoa baby trắng để khô trong lọ lẫn hoa tươi thừa hưởng mỗi tuần sau buổi học Ikebana. Một mẩu giấy nhỏ ghi “Chúng mình hãy cùng hạnh phúc nhé!” bằng mực xanh lá dán vào mép màn hình. Cái góc nhỏ “của mình” này, mới chút xíu thời gian thôi nhưng đã thấy thương nhớ.
Đôi khi lại nghĩ, thực ra sắp rời đi có khi lại là điều tốt. Vì thời gian chẳng còn là bao nên sống nhẹ nhàng hơn, ngắm kỹ hơn mọi thứ như lần đầu, để mỗi trưa qua công viên lại cố ghi nhớ trong lòng hình ảnh lá cây sum suê xanh mướt, nhớ mùi hương ngọt dịu của hoa dẻ tháng 5, nhớ âm thanh của chuông nhà thờ điểm thong dong, và những nụ cười của lũ trẻ má hồng rực chơi đùa trong vườn hoa.
Hết giờ làm mà chưa muốn về, lại tạt qua Fnac ngắm sách. Lúc nào bước lên tầng 3 mùi giấy mới cũng sực nức. Dạo này hay qua đây để tìm chút bình yên trong lòng. Là vì ở nơi này chỉ có những con chữ thương mình, hiểu mình, chỉ có những bức tranh đưa mình tới một thế giới khác, đẹp đẽ và thanh thản hơn.
“Hãy chiến đấu kiên cường nhé. Em có quyền chiến thắng mà.” Bật khóc giữa phố đông. Vì tủi thân. Phải thương người ta đến mức nào trái tim mới có thể mềm yếu đến thế. Nhưng sự thật là đã muốn buông xuôi. Sự thật là đã rất mệt mỏi rồi. Giấc mơ này đẹp đẽ đến đâu rồi cũng phải tỉnh dậy.
Cắt tóc ngắn cũn như Marư. Bạn đùa, thất tình phỏng? Ừ, tự xuống tóc để kỷ niệm một tình yêu nữa kết thúc.
Bắt đầu học tiếng Nhật, bắt đầu chuyển từ yêu trai sang yêu gái, bắt đầu viết và vẽ lại, bắt đầu học cách chấp nhận mặt tối của bản thân. Kết thúc này sẽ mở sang nhiều khởi đầu mới.