Nắng chiếu lên ngàn
Tôi nhìn những đứa trẻ má đỏ hây vì nắng, miệng ngoác tận mang tai hồn nhiên gặm bánh gạo mà muốn ôm hết chúng vào lòng và bảo, mấy đứa đừng lớn, cứ bé mãi như thế này thôi. Cứ chạy qua đồi, qua nương bằng những đôi chân nhỏ xíu. Cứ vô tư lự cười với những kẻ du hành xa lạ mà không mảy may sợ sệt hay nghi ngờ. Cứ ngây thơ, trong trẻo như suối mát lành mãi đi. Cái ngây thơ của những tâm hồn tươi non chưa hề bị vẩn đục bởi cuộc sống hiện đại, chưa bị bóp méo bởi một thế giới công nghệ và những thứ sản xuất hàng loạt. Đừng lớn, các con ơi, đừng lớn.
Nhưng không ai buộc thời gian lại được cả. Tất cả sẽ đổi thay. Tưởng chừng chỉ nhắm mắt lại một cái rồi mở ngay ra thì mọi sự cũng đã khác rồi. Chúng rồi sẽ lớn lên nhanh, rất nhanh, sẽ bay khỏi rừng núi như đàn chim đủ lông cánh, đuổi theo những chân trời mới với những cuộc chinh phục thử thách bất tận. Có lẽ rất nhiều trong số chúng sẽ bị cuốn theo những cám dỗ về tiền tài và danh vọng, theo quyền lực và ham muốn cá nhân, hay theo những thứ phù hoa lấp lánh khác. Hoặc chúng cũng sẽ như mọi người trong chúng tôi, vật vã đấu tranh cho sự tồn tại và bản ngã của mình. Bao nhiêu trong số những đôi mắt đen láy hôm nay còn giữ được ánh cười tươi rói như nắng một trưa tháng Tư nhảy nhót trên những tán lá xanh ngắt của rừng Tây Bắc? Bao nhiêu còn nhớ được về thiên nhiên như suối nguồn, như Mẹ, như quê hương?