Movie | Rừng Na Uy
Tôi đọc Rừng Na Uy từ những ngày còn sinh viên, chỉ đọc một lần và chắc sẽ là lần duy nhất. Có những thứ dù cho trong sáng và tinh khiết đến đâu, cũng đủ day dứt để tôi cũng không bao giờ muốn quay lại lần nữa, chỉ dám lưu giữ chúng trong ký ức về một điều gì đó tuyệt đẹp nhưng chỉ nên trải qua một lần trong đời. Vì vậy, trước khi xem những hình ảnh Rừng Na Uy của Trần Anh Hùng, những chi tiết của truyện hầu như đã phai nhạt, trong trí óc tôi chỉ còn phảng phất cảm xúc mơ hồ về những số phận từng lay động tận sâu trong tâm hồn tôi.
Tôi đi xem suất chiếu gần cuối cùng, trong tâm trạng lo sợ những reviews và comments tôi đã đọc với các ý kiến trái chiều, cả khách quan lẫn chủ quan sẽ làm hỏng sự bất ngờ và đẩy kỳ vọng của tôi lên cao quá mức, như với Up và The Tourist. Nhưng thật may mắn, chuyện đó đã không xảy ra. Đối với tôi, bộ phim là sự kéo dài, cụ thể hóa bằng hình của cuốn sách, nhưng bằng một cách nào đó, nó đồng thời cũng là một chỉnh thể độc lập, có sự sống của riêng mình và cho tôi những cảm nhận mới mẻ. Tuy nhiên, có lẽ phải đọc truyện rồi mới thấu cảm được những uẩn khúc đằng sau mỗi khuôn hình, mới hiểu được tại sao Naoko lại đi như điên dại trên cánh đồng xanh mướt còn hơi sương, mới đồng cảm được với tiếng thét xé lồng ngực của Toru hòa với sóng biển dữ dội, mới cảm thông được với lời đề nghị của Reiko như một lời cầu xin hạnh phúc.
Những cô đơn, mất mát, tuyệt vọng, những trăn trở, vật vã ấy không còn ám ảnh tôi cực độ nữa, chúng chỉ khẽ chạm vào tôi làm những vết sẹo nhói lên chốc lát. Tôi chỉ như đang bâng khuâng nhìn lại một phần của mình đã để lại trong quá khứ, một phần đã vĩnh viễn mất đi như là cái giá phải trả cho sự trưởng thành. Sự ngây thơ, trong trẻo, những “lần đầu tiên” mãi mãi là của ngày hôm qua.
Xem xong, Bạn hỏi tôi: “Thế nào?” “Đẹp.” “Và?” “…” Khi Bạn gặng hỏi tới lần thứ hai, tôi ước giá như tôi có thể trả lời “Đẹp và buồn…” hay tuôn ra một mỹ từ nào đấy cho thêm phần lung linh huyền ảo. Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên. Buồn là một từ mà bản thân nó đã quá sáo mòn, và hơn hết, nỗi buồn đã được diễn tả quá đẹp và sâu đến mức nếu nói ra thì nó chỉ là còn là cái vỏ cho một trạng thái phức tạp không thể gọi tên.
Rừng Na Uy đẹp. Mọi thứ. Hình ảnh, âm thanh, cảm xúc, kỷ niệm. Đôi môi nũng nịu của Toru. Ánh mắt tươi sáng của Midori. Làn da trong suốt của Naoko. Hơi thở nhẹ dồn nén sự cam chịu của Hatsumi. Những góc tối trong tâm hồn Nagasawa. Dòng suối mùa thu. Mưa rơi trên lá những đêm đông. Nắng chiếu qua khung cửa rèm cam của mùa xuân. Đẹp đến mức muốn khóc. Như thế chưa đủ sao?
Ở một khía cạnh nào đó, tình yêu, cái đẹp và nỗi đau giống nhau. Chúng đều làm trái tim thổn thức.