little-forest-1200-1200-675-675-crop-000000-1024x576.jpg

Movie | Little Forest

Nói thế nào nhỉ, Rừng nhỏ gần giống như một ngọn gió mát lành của một ngày mùa xuân. Trước lúc bắt đầu tâm trạng ồn ã, ý nghĩ cứ đan gài vào nhau, vậy mà xem xong bỗng thấy thảnh thơi kì lạ. Cái cảm giác thanh tịnh ấy dẫu chỉ kéo dài trong chốc lát trước khi cuộc sống xô bồ ào ạt tràn về nhưng cũng đủ êm ái để mà mỉm cười. Và tự tin rằng, có lẽ ước mơ năm 20 muốn được làm Heidi cô bé chăn cừu trên dãy Alph, năm 27 muốn vào rừng cùng anh thợ mộc đuôi mắt dài và ướt, năm 30 muốn mở tiệm hoa cũng không phải là điều gì quá kỳ lạ. Thiên nhiên, bản thân nó mới là điều kỳ lạ.

Y như tên của nó, bộ 2 phim đôi (Hạ – Thu và Đông – Xuân) nói về bốn mùa ở Komori (Cánh rừng nhỏ) – ngôi làng nằm trong thung lũng mà cô bé Ichiko đã sống trong thời gian ẩn náu. Những cảnh phim chỉ là chuyện làm đồng, nhổ cỏ dại, trồng cây, đốn củi… Nhịp sống hàng ngày chầm chậm không có nhiều chuyển biến, cao trào có chăng chính là những món ăn dân dã, ngọt lành làm từ những thứ đôi tay nhỏ nhắn trắng ngần ấy gieo trồng và hái lượm mà nên. Xem phim lúc đói là khổ nhất, vì làn khói trắng bốc lên từ những củ khoai lang nướng trong lò than hồng của mùa đông giá rét, vì cái mềm thơm của lớp kem trắng như tuyết phủ trên bánh gâteau Giáng sinh hai màu đỏ xanh, vì miếng hồng khô dẻo quánh sẫm hương đất trời sau bao ngày phơi cất, vì cọng rau cải xào tỉ mỉ tước từng thớ vỏ… nhiều, nhiều lắm, không kể hết được. Nhưng cái dễ thương nhất, vẫn luôn là tình yêu. Là yêu từng nắm đất đổ tro, chăm từng cây lúa nước, thương từng quả cà chua ướt mưa. Là cái chăm chỉ, cái kiên nhẫn, tỉ tê từng chút từng chút khi hái, ngâm, cắt, trộn, ninh, xào, rán, nướng, rồi thì nêm nếm, chưng cất, chờ đợi cho từng vị từng mùi lên hương. Để rồi, trong ánh nắng xanh xao của ngày đông hay ánh đèn vàng ấm áp một tối mùa hè, giữa vườn cây đâm chồi nảy lộc sau cơn mưa ẩm ướt hay là đêm ngào ngạt hương hoa , lặng một chút, thưởng thức cái hương vị đong đầy trong sự yên tĩnh của thiên nhiên. Cuộc sống hóa ra vốn giản dị thế, nhưng cũng đẹp và giàu có như thế.

Thế nhưng Ichiko không phải chỉ đơn thuần tồn tại ở làng như một lẽ đương nhiên. Đằng sau những thước phim đánh thức thị giác, khứu giác và vị giác kia là một cuộc đấu tranh, là con đường dài đi tìm bản thân và câu trả lời cho những uẩn khúc của cuộc sống. Trong phim, Ichiko chưa một lần rơi nước mắt, cũng không có những phân đoạn gay cấn, vật vã đau đớn, nhưng những lời độc thoại kể đi kể lại về những việc cô làm, những cảm xúc và suy nghĩ của cô qua từng tập phim đã hé mở một sự hoang mang trải dài từ mùa này sang mùa khác, và đằng sau nó là nỗi đau dai dẳng của một người con bị mẹ bỏ rơi. Ichiko giống như con thú nhỏ lạc lõng giữa chốn thành thị phồn hoa, sau cuộc tình tan vỡ cô quay trở về Komori để chạy trốn bản thân, nhưng chính ở Komori, sống giữa không gian của trời, đất và bốn mùa, tay chạm vào từng lá cây, quả ngọt, sự kết nối với thiên nhiên và con người ở mức cốt lõi nhất, căn bản nhất đã giúp cô tìm lại những giá trị bản thể của mình. Có lẽ, giống như Anne Frank đã từng nói, “Phương thuốc tốt nhất cho những ai đang sợ hãi, cô đơn hoặc buồn đau là đi ra ngoài, đến một nơi nào đó họ có thể yên tĩnh một mình với thiên đường, tự nhiên và Chúa trời.”, con người ta khi được ở giữa thiên nhiên, tâm hồn sẽ được gạn lọc và vết thương nào cũng được chữa lành, giống như mùa đông nào cũng ủ mầm chờ xuân sang.

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Share your thoughts