Door Slam
Bố Ji Ah nhìn lên trời, khuôn mặt héo hắt của ông bỗng rạng rỡ lên, “Cảm ơn ông trời đã cho con được kết thúc cuộc sống mệt mỏi này.” Tôi òa lên khóc. Cái thứ niềm vui khi biết mình bị bệnh hiểm nghèo ấy nó mới xót xa làm sao. Ông đã đi biết bao nhiêu ngày tháng để tìm đứa con gái mất tích, cuối cùng khi tìm được thì phải nghe những lời đắng cay. Ông về nhà, ngủ liền ba ngày ba đêm. Và khi thức dậy, tất cả mọi thứ đều chỉ còn là một con số 0 tròn trĩnh. Không còn gì thực sự có ý nghĩa nữa cả. Không còn thứ gì có thể lấy làm niềm vui, làm động lực, mục đích sống. Khuôn mặt bơ phờ, thất thần ấy giống hệt như khuôn mặt Ji Ah được cứu sau khi tự tử. Khuôn mặt ấy giống hệt mặt tôi. Chúng tôi không nhìn ai, không quan tâm đến thứ gì, chỉ chăm chăm nhìn vào hư vô như người mất hồn. Sự trống rỗng ấy còn đáng sợ hơn cả nỗi đau. Vì rằng lòng không còn cảm xúc, tất cả đã sẵn sàng cho một cái kết. Cũng giống như hai người ấy, tôi đã bị đẩy đến giới hạn cuối cùng. Những nỗ lực, cố gắng của mình không được công nhận, những tấm lòng cho đi không đòi hỏi bị lợi dụng, những ý tốt bị hiểu lầm. Và thế giới tàn nhẫn này chỉ chực chà đạp lên tất cả. Sự hung hãn, tham lam, kiêu căng, dối trá, ích kỷ. Tôi đã không còn đủ mạnh mẽ để tiếp tục chiến đấu, không còn lòng tin, không còn sức để chạy theo giải thích, để rồi người ta vẫn tin thứ người ta muốn. Tôi thực sự đã quá mệt mỏi rồi.
Tôi ngồi trong thư viện, ngó ra ngoài. Trước mặt chúng tôi là bức tường lớn nơi có cầu thang dẫn ra ngoài đường. Trên tường dây leo yếu ớt chống chọi với giá lạnh, lá mỏng co ro trong thứ mưa phùn mùa đông. Tôi cứ nhìn mãi bức tường trắng ấy tưởng tượng nó sẽ rộng mãi, rộng mãi ra. Nếu giờ tôi ngồi trong căn phòng trống màu trắng, tôi có cảm thấy chút xúc động nào không? Bạn nói, nếu giờ em biến mất, chắc mọi người cũng chỉ sồn sồn lên vài ngày, rồi đâu lại vào đó, họ lại tiếp tục cuộc sống của mình như từ trước tới nay. Còn tôi, nếu tôi biến mất, thực sự sẽ có ai còn nhớ? Sẽ có ai thương xót, ai tìm kiếm? Tôi là người có lẽ chỉ tồn tại khi người khác cần đến mình. Thật tồi tệ làm sao khi những ngày cuối năm này, chúng tôi ai cũng khóc. Ai cũng cô đơn và chật vật với vết thương của riêng mình. Những natural givers như chúng tôi, cho mãi rồi cũng đến lúc cạn kiệt. Tôi đã đem lòng yêu thương như muốn mình được yêu thương, bảo vệ như muốn mình được bảo vệ. Nhưng rồi đến khi tôi bị thương, người tốt đã đứng bên lề đường nhìn xuống. Những con cừu non ấy cứ giương đôi mắt thơ ngây mà không mảy may hành động. Tôi đi đóng từng cánh cửa trong lòng mình vốn mở ra để đón nhận người khác. Bởi giờ tất cả những gì tôi nhận lại được là ngọn gió lạnh buốt của mùa đông.
Hôm nay tôi nhận ra Masato Sakai đóng “Golden Slumber” chính là diễn viên đóng “My So has got depression”. Tôi vẫn nhớ mùa hè 2016 co chân trên divan xem “Chồng tôi bị trầm cảm” trên Red by HBO. Cảnh cuối phim, Haruko và Mikio ngồi cạnh nhau ngoài hiên nhìn lên tán anh đào nở hoa bồng bềnh như mây bông mùa xuân, nắng tháng Tư chảy trên nền sàn gỗ. Tôi quay sang nói với mẹ. Con thích lấy chồng như thế này, yêu thương và dịu dàng, kiên định và bền bỉ qua tháng năm cùng nhau, dù nắng hay mưa, dù khó khăn vất vả. Sẽ luôn nắm tay đi cạnh nhau qua đau thương đến tận cùng.
Ngày mai nắng sẽ lên. “Làm gì có đêm tối nào mà không có bình minh chứ?”
Nhưng thế giới rực rỡ của trong đầu tôi không còn là nơi dễ dàng để người khác được phép bước vào nữa.