Healing | Làm đầy chiếc cốc của mình
Sáng Chủ nhật mở cửa nhìn ra ngoài, bầu trời xanh dịu và mây bồng bềnh. Chỉ có mây tháng 8 mới có được cái sự mềm, nhẹ, bông xốp, lững tha lững thững trôi đi theo đàn với cái sự tự tin không thèm để ý tới vẻ đẹp của bản thân như thế. Giở tờ lịch của ngày hôm nay thì nhận ra vậy là đã sắp hết tháng 8, sắp hết 2/3 của năm, và cũng sắp tròn 2 năm tôi ở Paris. Một ngày thì thật dài mà một năm lại thật ngắn. Cũng đã 5 tháng trời trôi qua chỉ để dành thời gian tìm lại bản thân mình.
Tháng 4 tôi bắt đầu bước vào kỳ nghỉ trọn vẹn đầu tiên từ khi bước chân tới thành phố này. Trừ lớp học tiếng Hàn ra thì tôi không có giờ lên lớp nào nữa. Công việc thực tập cũng kết thúc và sếp đồng ý để tôi nghỉ tháng rưỡi trước khi trở thành nhân viên chính thức của công ty. Thế nên tháng 4 vốn là để dành riêng cho việc vẽ và sáng tác, nhưng việc ấy chỉ kéo dài được có 1 tuần. Tâm trí tôi vẫn còn quá xáo động. Rất nhiều cảm xúc bên trong chồng chất chưa được giải mã cùng vô số những thông tin thu thập bên ngoài vẫn nằm chờ xử lý. Bộ não trở thành một cái máy tính quá tải về dữ liệu và cuối cùng đã treo máy. Rất nhiều buổi sáng tôi tỉnh dậy từ những giấc mơ nặng nề, đầu tôi trĩu xuống bởi vô khối những tổn thương trong quá khứ lẫn những lo lắng cho dự định tương lai. Trong suốt kỳ nghỉ, mỗi lần nói chuyện với bạn, mặt tôi lúc nào cũng đầy bất an, than vãn về chuyện này chuyện nọ, chẳng giống tâm trạng của một người đang tận hưởng những ngày tháng vô lo vô nghĩ chút nào. Càng cố gắng ép mình vào khuôn khổ, càng cảm thấy không thể theo được nữa. Cuối cùng, tôi bỏ cuộc. Tôi nhận ra rằng nếu tiếp tục đẩy mình vượt quá giới hạn thì sợi giây tâm trí cuối cùng sẽ đứt. Và sau một năm trời qua ăn không ngon ngủ không yên thì có dành cả một tháng trời để lấy lại tinh thần cũng là điều xứng đáng.
Điều quan trọng nhất lúc này là tôi sẽ tiếp tục một mình tồn tại thế nào giữa một thế giới tôi không thuộc về. Nếu tự tôi không tìm được lối thoát và sự cân bằng cần thiết để vừa nuôi dưỡng bản thân, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, vừa bền bỉ chống lại sự suy đồi của xã hội mà tôi vẫn phải tiếp tục tồn tại như một mắt xích trong đó. Nhưng trước nhất, tôi hiểu rằng tận sâu trong tầng vô thức, bản thân tôi tự biết cách vận hành. Tôi chỉ cần lắng nghe tiếng nói nhỏ ấy, vốn đã bị át đi giữa vô vàn tiếng động và âm thanh khác nhau, giờ nếu cả tôi cũng không để ý tới nó, thì chẳng phải là quá bất công và ích kỷ với chính bản thân hay sao.
Việc đầu tiên là hạn chế tiếp xúc xã hội. Biến mất như một cái bong bóng xà phòng không báo trước. Tôi không nói chuyện với ai và cũng không còn đủ năng lượng để giải thích. Bởi lời biện minh tôi cũng còn đang mò mẫm đi tìm.
Tôi cắt mình khỏi Facebook, Twitter và Instagram. Rốt cục thì, FB cũng chẳng có gì vui, cũng chỉ là khoe nhau cái áo cái quần, ăn món này xem thứ nọ, rồi #YOLO xách mông lên và đi không kịp nghỉ. Ngày trước, hội lớp mới bị coi là “ngày hội so bì”, nhưng giờ thì ngày giờ nào cũng là hội chợ phô trương xem ai giàu có, thành đạt và hạnh phúc nhất. Trong những người có cuộc sống viên mãn hoàn hảo fabulous qua màn hình ấy, bao nhiêu đã ngồi khóc trước mặt tôi?
Tôi cố gắng hạn chế mọi tác nhân kích thích đến hết mức có thể, tối giản hóa cuộc sống. Dọn thư mục Downloads hơn 2000 tập tin trong máy tính, dọn hơn 50 tab trong hai trình duyệt, dọn sách trong nhà ngất ngưởng mấy chồng, dọn quần áo, giầy dép, dọn tủ lạnh và đống đồ ăn. Những thứ dang dở đó đã đánh cắp sự bình an trong trái tim tôi.
Tôi chăm sóc bản thân mình. Ngủ nhiều hơn. Dành thời gian mỗi lần tắm gội nhiều hơn thường lệ để kết nối với cơ thể. Những ngón tay nhỏ. Gót chân với những vết sẹo để lại của giầy dép. Tàn nhan trên mu bàn tay. Tóc cắt ngắn hồi mùa đồng giờ đã dài chấm vai. Đắp mặt nạ, mát xa cơ thể, tra thuốc nhỏ mắt mỗi lần ngồi máy tính lâu. Bắt đầu lại những thú vui nho nhỏ, tỷ dụ như đi mua dầu dưỡng và sơn móng tay, mua thảm tập yoga và thiền trở lại.
Tôi đọc, thực sự dành thời gian để đọc và ghi chép lại những điều mình thấy hữu ích và muốn tham khảo lại sau này. Và viết, xây dựng một hệ thống bao gồm sổ ghi chép và nhật ký trên giấy, cũng như blog và evernotes.
Nhưng điều quan trọng nhất là đối mặt với những cảm xúc, với nỗi sợ hãi, với những chấn thương tinh thần của bản thân.
Tôi bắt đầu tìm hiểu sâu về INFJ từ khi phải làm mới CV và lên kế hoạch thay đổi bản thân từ 2 năm trước. Nhưng gần đây tôi không chỉ dừng lại ở việc đọc thông tin chính thức trên những nghiên cứu về hệ thống của Carl Jung và MBTI mà còn lạc vào hội nhóm những con cừu đen này. Chúng tôi, cô đơn và lạc lõng hơn tất thảy, tìm đến nhau để xoa dịu những ấm ức, tổn thương, để có người đồng cảm, để biết rằng mình không phải là duy nhất trên thế giới này. Chúng tôi viết hết những suy nghĩ, những trăn trở, những khó khăn và cả đau đớn. Có bạn ở nhóm khác nhảy vào kêu, mấy bạn INFJ đi ra ngoài tận hưởng cuộc sống đi, trang của bọn mình bình luận chỉ có 2, 3 page, thế mà ở đây những 11 page rồi mà chưa có dấu hiệu dừng lại. Mà cái comment nào cũng dài thườn thượt, nói hết nỗi lòng canh cánh bao lâu, cái nào cũng kết thúc bằng câu, “xin lỗi nhé, tự nhiên lại viết dài dòng quá rồi”, vừa buồn cười, vừa đáng thương đến ứa nước mắt. Bởi vì chúng tôi, hơn ai hết, ý thức rất rõ sự khác biệt của mình, và cũng hơn ai hết, sợ cái sự độc đáo đó làm phiền đến người khác. Cũng nhờ vậy mà tôi hiểu rõ mình hơn, hiểu cả những thế mạnh và điểm yếu của bản thân, có thể giải mã những cảm xúc cá nhân và bắt đầu tự điều chỉnh hành vi thông qua việc tự quan sát cảm xúc, đánh giá môi trường và đưa ra quyết định một cách có chủ ý. Tôi học cách đối thoại với bản thân, tự dạy dỗ và nuôi dưỡng lại mình như mình muốn. Tất cả vẫn còn giai đoạn sơ khởi, nhưng thực sự đã rõ ràng hơn rất nhiều so với đống bùng nhùng trước đây.
Một năm trước đây tôi đã dốc lòng dốc sức cho người khác, đến mức hoàn toàn quên đi bản thân, cả về thể chất, tinh thần và tâm hồn, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào một người duy nhất, một chuyện duy nhất, một lĩnh vực duy nhất. Những tháng ngày này là lúc tôi đi tìm lại chính mình. Bỏ hết những người và chuyện không còn thích hợp nữa để trở lại làm một con thuyền rỗng, rồi từ đó tập trung làm đầy chiếc cốc của bản thân, kết nối dần dần lại với những phần khác nhau trong con người mình. Tôi nhận ra rằng mình vốn có vô vàn sở thích và cuộc sống thú vị và đầy màu sắc hơn rất nhiều. Những kỷ niệm, ký ức trước đây, cả tốt lẫn xấu, cứ tưởng đã hoàn toàn biến mất, giờ thi thoảng lại trở lại, nhắc tôi về những việc mình đã làm, những người mình đã gặp, những tháng ngày mình đã trải qua, những niềm vui và nỗi buồn, nhắc tôi rằng mình đã từng sống trọn vẹn và rực rỡ như thế nào, rằng cuộc sống đã đối xử với tôi rộng lượng và hào sảng ra sao. Sự giác ngộ ấy sâu sắc và đáng kinh ngạc đến mức tôi cảm thấy mình cuối cùng cũng tim được ý nghĩa cho chặng đường phía trước.
Lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất dài, tôi ngồi yên lặng trong căn phòng, thanh thản và tràn ngập lòng biết ơn với mọi thứ mình đang có. Tôi nhìn vào gương và bắt gặp bản thân mình hồi sinh giữa những ngày tháng 8 trong thanh đầu thu.