Healing | 소확행

소확행 (sohwakhaeng) là những hạnh phúc nhỏ bé giản dị nhưng chắc chắn mà bạn có thể tìm được hàng ngày. Lần đầu tiên nghe thấy cụm này là từ “Ngôi nhà nhỏ trong rừng”, vốn bắt nguồn từ một ghi chép của Haruki Murakami. Hóa ra điều mình vẫn gọi là niềm vui giản dị cuối cùng cũng có một cái tên. Thay vì tìm kiếm một thứ đích đến hạnh phúc xa xôi không biết tháng năm nào mới đạt được thì đi chậm lại, nghĩ, nhìn, nghe những điều nhỏ nhặt khiến mình cảm thấy dễ chịu vui vẻ, ngay bây giờ, ngay lúc này, tận hưởng cuộc sống một cách bình dị.

Canh miso nóng bốc khói trong chén gỗ vào một ngày mùa đông lạnh giá.

Đi làm về mở hòm thư thấy bưu kiện mình vẫn mong chờ đã được giao.

Buổi sáng thứ bảy có thể nằm cuộn trong chăn nhìn nắng lên. Tiếng chuông nhà thờ điểm đều đặn nhưng không phải vội vã đi đâu làm gì. Thời gian cứ trôi như là bất tận.

Mùi vỏ chăn ga gối mới giặt thơm tho sạch sẽ.

Mỗi thứ 6 lại đều đặn mua hoa tươi trên đường về nhà. Cúc họa mi, thạch thảo, phi yến, và thứ hoa gì li ti li ti như những bông anh đào nhỏ xíu.

Sách mới, giấy sắc và láng, mùi giấy vẫn còn thoảng nhẹ, nâng như nâng trứng, giở từng trang cũng phải rón rén.

Sách cũ, gáy sờn, mép gấp, giấy ngả vàng màu thời gian, bên trong trang lót có lời chúc chân thành ai đó nắn nót viết tay gửi người mình trân trọng.

Đi bảo tàng với bạn mà tám chuyện quên trời đất, quên mất cả phải đi nhẹ nói kẽ cười duyên.

Tình cờ gặp cô bạn đồng nghiệp cũ trên sân ga, hai đứa ôm chầm lấy nhau mừng hết lớn.

Ngày tuyết rơi có thể bật đệm sưởi, uống trà gừng và đọc truyện tranh, vừa đọc vừa cười hinh hích như trẻ nít.

Nhận được thư tay hay email hay tin nhắn từ ai đó đủ nhớ để cất công ngồi viết và gửi riêng cho kẻ ghosting cả thế giới trên mọi mặt trận.

Kính vạn hoa. Lấp la lấp lánh.

Nhà. Ấm áp, thanh thản, nhẹ nhõm.

Thi thoảng vẫn ngồi khóc, vẫn vật vã, vẫn dằn vặt trách móc bản thân và thế giới, vẫn quên khuấy mất rằng mình đang sống ở một trong những thành phố đẹp nhất thế giới, làm công việc mình thích, quên rằng mình vẫn đang tranh đấu, nỗ lực, lớn lên, và trưởng thành, quên rằng chẳng có đêm trường nào mà không có bình minh. Nhưng ngay cả những giây phút yếu đuối và bất lực đó cũng là một phần của bức tranh, không có bóng tối thì không nhìn thấy siêu trăng sáng lộng lẫy trên đại lộ, không thấy pháo hoa đêm giao thừa, không thấy chòm orion thân quen trên nền trời chi chít sao. Đôi lúc cũng tự hỏi, sao sống mà lại khó khăn đến thế, và cũng rực rỡ ngọt ngào đến thế.

 

 

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

0 Comments

Be the first to comment on this article.

Nghiên Vũreply
18/02/2019 at 06:49

Web của bạn đáng yêu lắm ấy. Nhìn vào là thấy yên bình rồi. Mình sẽ ghé web thường xuyên nên hy vọng sẽ được đọc nhiều bài viết hơn của bạn.

Leave a reply