Buổi sáng
“Trên đường ra sân bay”, Soo Ah nhận ra mình quên không nhờ người trông đứa con gái đang ốm, cô vội vã quay về. Lúc hớt hải kéo vali lê lọc cọc trên phố, bất chợt cô nhìn thấy từ ban công một tòa nhà có người đang phơi quần áo. Hình ảnh ấy quá đỗi thanh thản và dịu dàng trong ánh nắng của một ngày mùa thu đẹp trời. Lúc bận rộn như một người điên tự nhiên thấy ghen tị với những ai có thời gian làm việc nhà như vậy đấy.
Giống như tôi sáng nay.
Mở mắt ra sau 2 tuần cắm đầu vào bài vở không ngẩng mặt lên, việc đầu tiên là đi rửa bát. Dọn dẹp đống sách vở xen lẫn tạp chí chồng chất trên bàn. Quét nhà. Tắm táp. Nấu nướng. Trong lúc chờ miso nguội, tôi pha trà. Nước trà xanh biếc long lanh trong cốc thủy tinh tỏa thứ hương mộc mạc, phải cúi sát xuống hít hà mới nhận ra. Bỗng dưng thèm một ít ngọt ngào pha chút đắng cay của sôcôla đen vị ớt. Tôi đứng trong bếp, giữa thứ ánh sáng đang dần rực lên của ngày mới, uống hết cả cốc bình yên ấy.
Bao lâu rồi mới có một khoảng lặng như thế.