Biển
Tôi băng qua đường Võ Nguyên Giáp để tới biển. Bãi đánh cá 2 giờ chiều hoang vắng. Bầu trời trước giông hạ thấp, âm u, nhưng sát đường chân trời có một dải màu hồng phấn chuyển sang xanh bạc hà cắt ngang, phản chiếu ánh sáng dịu dàng xuống mặt biển. Thủy triều vẫn đang xuống, để thuyền thúng lật ngửa như dãy bát xếp thành hàng dài, chơ vơ trên bãi. Tôi cởi đôi giầy 8 phân đang lún xuống cát, chân trần đi xuống lối đi tạm bợ mọc đầy cỏ dại. Cát mềm mịn, và rất ấm, luồn qua gan bàn chân, khẽ khàng cù những ngón chân làm tôi bất giác mỉm cười.
Cuối cùng chỉ có biển và tôi.
Biển và tôi.
Sóng ầm ì nhẩm lại bài ca giông tố, gió ấm thổi để lại trên da lớp dầu mỏng và làm tóc rít lại bởi muối biển. Mùi đượm nồng của nắng cháy và mùi cá tích tụ lâu ngày trộn trong gió hoang hoải thành một thứ vị không gọi được tên. Nỗi nhớ thương dâng lên tới cổ, tôi nhìn những con sóng bạc đầu đang xô nhau ra đón mình, thì thầm, “Xin chào, mình đã về rồi đây.”
Nước từ mắt tôi rơi xuống cũng mặn như nước biển.