36 – Đi tìm an yên

Mấy hôm trước bỗng đọc được một cái post trên Weibo về suy nghĩ của phụ nữ trung niên. Có người nghĩ về đàn ông, giữa sự đầy đủ về vật chất và tiện nghi mới thấu hiểu sự cô quạnh, có người vất vả xây dựng lại sự nghiệp sau những năm tháng nghỉ ở nhà chăm con bị coi là ăn bám, bị chồng ruồng bỏ…

Giữa những tâm sự về khó khăn, tranh đấu, có một chia sẻ mà mình nhớ mãi của một phụ nữ hơn 40 tuổi, sống ở nông thôn, không có sắc đẹp, không có thành tựu nổi bật, nhưng có bản thân mình. Chị ấy đã biết chấp nhận mọi khía cạnh con người mình, biết mình có gì, không có gì, cần gì và không cần gì. Biết thương yêu kể cả những dấu hiệu của tuổi già, những nếp nhăn, những vết chân chim. Không còn nhan sắc nhưng có sự bình an trong tâm hồn. Không còn nhiều ước mơ hoài bão nhưng có đủ tài chính. Và quan trọng là, cái nhìn của người khác đã chẳng thể nào ảnh hưởng tới chị được nữa.

Bao chuyện đã qua, khó khăn, vấp ngã, cả thành công và thất bại đều trải qua rồi. Việc chấp nhận bản thân, chấp nhận cuộc sống và thế giới này phải chăng chính là biểu hiện cao nhất của sự buông bỏ, buông bỏ mọi sân si và cám dỗ, để dành lại chút an yên trong lòng.

Tự dưng mình nghĩ tới những điều quanh quẩn trong đầu mấy hôm nay, những biểu hiện của chứng rối loạn lo âu khiến đêm không ngủ yên, mộng mị nhiều và khó thở, tự nhiên thấy lòng trùng xuống. Không dễ dàng để đạt được tới cái cảnh giới kia khi mà vẫn còn rất nhiều vướng bận và lo toan. Đôi khi muốn khóc. Nhưng lại tự nhủ, có khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, lại tự an ủi, tự xốc mình đứng dậy. Bao nhiêu năm qua, thứ duy nhất mình có thể tự hào về bản thân là sự tự giác và quyết tâm, đã đặt ra mục tiêu, nhất định sẽ đi đến đích.

36 là đã bước sang nửa kia của U40, là phải chịu trách nhiệm thực sự cho cuộc sống của mình trong khi đồng hồ đếm ngược ngày càng nhanh. Vẫn có nhiều thứ phải học, phải làm, phải kiên trì nhẫn nại vượt qua những khó khăn.

Bắt đầu mơ về một quán trà nhỏ dạng gallery teahouse ở một nơi nho nhỏ và bình yên hơn Paris, sáng vẽ tranh, chiều bán trà bánh, cuối tuần thảnh thơi cắm hoa, dạy học. Tự nhủ rằng cứ đi từng bước một rồi sẽ đến đích thôi, rằng mọi nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng. Và hi vọng trong quá trình ấy sẽ vững tâm giữ được lòng tĩnh lặng và bình yên.

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Share your thoughts