Thư từ Paris – 2
Bạn thân yêu,
Lâu lắm rồi không liên lạc. Là lỗi của mình. Nhận được thư bạn từ lâu lắm, cũng đã chắp bút hồi âm, thế nhưng viết được một nửa thì lại bị ngắt quãng bởi việc nhỏ việc to, rồi cái đà viết nó trôi đi mất. Nói ngược nói xuôi cũng vẫn là tìm cái cớ để khỏa lấp cái sự lười biếng của bản thân và sự ăn năn trong lòng khi cuối cùng phải để bạn gọi điện hỏi thăm. Nói chuyện trực tiếp thì rất vui và nhanh gọn, mình đi tua một vòng những sự kiện trọng điểm, và nói, và cười, và khóc, để được bạn nghe và khuyên và an ủi và can ngăn. Nhưng ngẫm lại, mình vẫn muốn viết thư cho bạn. Như buổi sáng Chủ nhật yên tĩnh hôm nay, mình có thể cuộn chăn lên đến bụng, dựa vào ba lượt gối bông mềm, uống trà English Breakfast vị cổ điển đặc trưng, hít thở nhẹ nhàng, vừa nghĩ vừa viết cho bạn.
Mình quên mất không hỏi thăm bạn những ngày dịch dã, đi làm có khó khăn? Dạo này còn suy nghĩ về vận mệnh thế giới và những khổ đau của con người? Có còn thấy hoang mang hay đã yên lòng hơn trước sự kiên trì bền bỉ và khả năng thích ứng của chúng ta trước những đổi thay khôn lường của thời thế? Còn thấy thơ Rupi Kaur sến sẩm và rên rỉ như đứa trẻ bị dành mất cái kẹo? Và vẫn vương vấn ánh mắt đau đáu của IU trong My Mister?
Còn mình, những ngày tháng qua đã trải qua rất nhiều thứ, nhiều thay đổi cả về bên ngoài và bên trong. Mình vẫn làm toàn thời gian, 3 buổi đến công ty, 2 buổi ở nhà. Công việc dần dần cũng ổn định lại với nhịp độ mới. Những ngày giới nghiêm từ 6 giờ tối là vất vả nhất, vì tan làm đã là 7 giờ, nên toàn phải tranh thủ tất cả mọi hoạt động khác trong vòng 1 tiếng nghỉ trưa. Đi làm là vậy nhưng vẫn giữ giãn cách xã hội nên hầu như chỉ chào hỏi đôi ba câu. Đôi khi cả với một đứa khá tự lập và độc lập về tinh thần như mình cũng cảm thấy thiếu hụt sự ấm áp và sâu sắc của những liên kết xã hội bền chặt, giữa đồng nghiệp và bạn bè, giữa người với người.
Paris những ngày cuối tháng Năm nắng vàng rực rỡ nhưng gió vẫn lạnh như mùa xuân vẫn hoài tiếc cái tươi trẻ của thành phố này không muốn nhường bước cho mùa hè tới. Ngày đầu tiên bỏ cách ly lần thứ 3 và chuyển giờ giới nghiêm xuống 9 giờ tối, cả thành phố sau giờ làm việc như mở hội, quán xá nhà hàng xếp bàn chật vỉa hè, người người rổn rảng nói cười, thìa dĩa cụng ly chén lanh canh vui vẻ. Mình nhìn những khuôn mặt không đeo khẩu trang ở nơi công cộng mà ngỡ ngàng, tự hỏi đã bao lâu rồi không được thấy những khuôn miệng xinh và đôi môi to son đỏ đặc trưng của phụ nữ Paris. Bạn nói đúng, dù hoàn cảnh mới khắc nghiệt đến thế nào, chúng ta đều có khả năng thích nghi nhanh chóng và biết cái khổ đau thành thứ thường ngày, chấp nhận chúng và tiếp tục cuộc sống. Thế nên mình đã quên mất có một Paris rất khác, rất sôi động và rực rỡ của mùa hè, với rạp hát, thư viện, bảo tàng, với công viên, vườn hoa, quảng trường, với lễ hội âm nhạc tháng Sáu và đêm pháo hoa tháng Bảy. Những tấm áo lính thủy sọc xanh trắng sáng trưng trong ánh nắng rực rỡ và những vạt váy hoa đủ màu đã quay trở lại từng nẻo đường, từng con phố, khiến lòng người cũng hân hoan vui vẻ, tâm hồn khoáng đạt như gió mát rượi thổi trên sông Seine.
Mình cấp tốc đặt lịch hẹn hò khắp nơi với bạn bè, để được bước ra khỏi cái tổ ấm áp nhưng đơn độc mà gặp gỡ lại những khuôn mặt thân quen, để thắt chặt lại những sợi dây tình cảm với những người mình yêu thương. Tháng Sáu chính là tháng kết nối, với người thân, bạn bè và với bản thân. Sau khi có vắc xin và lịch nới lỏng dãn cách xã hội được công bố chính thức, mọi người lục đục lên kế hoạch nghỉ hè, cùng bạn bè, gia đình hoặc độc hành khám phá những miền đất mới. Người Pháp nghỉ hè dài, ít thì hai tuần, nhiều thì đến tận tháng rưỡi, vào thường vào cuối tháng Bảy và tháng Tám. Và với phần lớn mọi người thì đây là đợt nghỉ lớn nhất trong năm nên mùa hè là mùa của dự định và những chuyến đi, của nghỉ ngơi và thư giãn. Mình cũng đánh dấu lên lịch, trong lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Này là chuyến nghỉ cuối tuần ở một lâu đài cổ bên sông Loire, này là chuyến đi xuống miền nam đầy nắng và gió biển, này là chuyến đi vào rừng ngủ dưới trời sao đã hoãn đi hoăn không biết bao nhiêu lần vì cách ly. Rồi thì đăng ký khóa minh họa cho năm học mới, xưởng vẽ mùa thu và những chuơng trình nghệ thuật tháng Mười. Những việc nhỏ như có thể sắp xếp, chuẩn bị cho cuộc sống tưởng chừng đuơng nhiên nhưng khi cuối cùng cũng có cơ hội thực hiện lại thấy có chút lạ lẫm. Cảm giác vừa mới mẻ vừa thân quen.
Tháng Sáu này hoa hồng nở rộ trong vườn, phong lữ đỏ rực trên ban công, vân anh hồng tím rung rinh cánh xòe như những chiếc chuông hồng nhỏ. Hôm qua mình đi dạo quanh vườn bách thảo, thăm lại cây thông 300 tuổi sừng sừng trên đồi, tán dày và cánh lá đan kín cả một vạt trời. Gió lộng và nắng ấm. Mùi vị mát lạnh của kem va ni dâu tây tan trên lưỡi. Mình nhận ra, đây chính là mùi vị của tự do và hạnh phúc. Được đi và ở, và nhìn ngắm và thưởng thức những điều ngọt ngào nho nhỏ của cuộc sống, hài lòng với những gì mình đang có, ngay tại đây, vào lúc này. Cuối cùng cuộc sống bình thường mà lại rất phi thường cũng dường như đã trở lại.
Còn bạn, suy nghĩ và trăn trở những gì? Và kể cho mình niềm vui thường nhật, những điều nhỏ bé khiến bạn mỉm cười và nghĩ, ôi, cuộc sống thật dễ thương, nữa nhé.
Nhớ giữ gìn sức khỏe qua những ngày dịch này. Ôm bạn thật nhiều.
Yêu thuơng.
P