Nhà

Một buổi chiều thứ 7 đầu tháng 4, trời xanh mây trắng dịu dàng và nắng lấp lánh qua những tán lá. Hoa táo, hoa anh đào, hoa mận, hoa mộc lan nở bung trời. Gió mang hương hoa lẩn quất trong từng mái tóc, trong mỗi ngón tay. Những ngày đầu xuân xinh đẹp và thanh khiết khiến lòng phơi phới, nửa mừng vui chuẩn bị đón đất trời vào độ rực rỡ, nửa ngậm ngùi nhớ lại mùa đông khắc nghiệt đã qua như một giấc mơ.

Chúng tôi ngồi trong quán cà phê gần vườn Bách thảo, chuyện trò và cười đùa như những đứa trẻ. Cậu bạn của tôi nói nó không muốn ở lại Pháp vì không quen người, quen nước, quen phong tục tập quán. Còn tôi, khi tốt nghiệp rồi có còn muốn gắn bó với nơi đây? Những hồn nhiên sôi nổi, những đam mê bồng bột rồi cũng qua đi. Lăng kính màu hồng tôi vốn dùng để nhìn người con gái hoa lệ ấy rồi cũng đặt xuống để nhìn thẳng vào thực tại. Biết, rồi quen, rồi thương cả những những mặt trái của thành phố này. Hàng ngày vẫn cắm đầu xuống tàu điện, không ai nhìn ai, không ai nói chuyện với ai. Hàng ngày vẫn quay mặt đi, tim thắt lại, lướt qua những người vô gia cư, người tị nạn lê la trên những góc phố, dưới mái hiên nhỏ, quá mệt mỏi để cất tiếng xin rủ lòng thương. Tôi nói với bạn, trước đây tôi cảm thấy mình như một cái cây mất gốc, a rootless tree, không thuộc về bất cứ đâu hay bất cứ ai. Tôi không Á, không Âu, không phải người Việt, không phải người Pháp, sau lưng tôi không có “ngàn năm lịch sử” hay “tinh thần dân tộc”, trước mặt tôi tương lai mịt mù. Bất tận hoang mang, bất tận chông chênh, đến mức nếu có ai hát “I Carry You Home” tôi sẽ tò tò đi theo người đó tới tận chân trời góc bể. “Nhưng khi mình bắt đầu chấp nhận rằng mình là bản thân mình, là tổng hòa của tất cả những mảnh ghép trong suốt 30 năm. Mỗi nơi đã qua, mỗi người đã gặp, mỗi kỷ niệm, mỗi món ăn, mỗi cuốn sách, mỗi bầu trời rộng mở trên đầu đều là một phần của mình, làm nên bản sắc cá nhân riêng biệt. Không biên giới, không khuôn khổ, không gò ép vào ranh giới của những định nghĩa. Khi mình đối diện và chấp nhận mọi thứ về con người mình thì dù ở đâu mình cũng sẽ có thể khởi đầu trọn vẹn.”

Một năm qua, tôi đẩy bản thân làm những việc mình chưa từng làm, và cố gắng dặn lòng đón nhận mọi thứ thật nhẹ nhàng, bao dung. Tôi làm từ công việc tay chân đến bàn giấy. Học cách thay cái bóng đèn đầu tiên trong đời. Mua bó hoa đầu tiên. Làm việc mình yêu thích thực sự lần đầu tiên. Đánh nhau sứt đầu mẻ trán lần đầu tiên. Lần đầu tiên thấy yêu thích sự nhịp nhàng và đều đặn của công việc nội trợ bếp núc như là cách để chăm sóc bản thân và sắp xếp cuộc sống. Cuối một ngày mệt mỏi, thả người xuống giường, nằm trong chăn lắng nghe mưa gõ nhịp đều đặn vào cửa kính, ấm áp dễ chịu vô cùng. À, hóa ra “nhà” là như thế này. Là hoàn toàn tự do, an nhiên và thoải mái. Và đó là lần đầu tiên thực sự tính chuyện xây dựng một điều gì đó dài lâu.

Vào một đêm mùa hè mát lạnh bên sông Seine, chân đung đưa vắt qua thành ke, tôi quay sang nói với bạn, trước đây Paris là người tình, giờ nàng là người nhà. Đi đâu rồi thì tôi cũng quay lại nơi đây.

 

You have to find that place
that brings out the human in you
the soul in you
the love in you

 

 

 

 

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Aesthetics 
in your inbox

Get FREE beautiful wallpapers!

Be part of the private club to receive updates on my art, favourite books, music & other poetic inspirations.

No spam, promise!

Share your thoughts