Marcus
Marcus, bốn tuổi rưỡi, rất láu lỉnh và hiếu động, là cậu bé tôi gặp ở lâu đài cổ Neuville trong một buổi chụp ảnh sản phẩm. Gặp nó tôi vuốt má, và thấy má nó mềm mại, trơn mịn hơn cả bánh pudding. Nó quấn lấy tôi, tôi quấn lấy nó. Mỗi lần tôi phải đi ra chỗ khác, sợ nó nghịch ngợm đồ đạc và làm phiền sếp, tôi nhấc bổng nó như một bao tải mang theo mình. Cảnh tượng đó chắc là rất buồn cười nên sếp dặn đi dặn lại là không được hành nghề bắt cóc trẻ em, nghe hông? Khi chơi với nó, bắn bi cùng nó, nghe nó giảng giải về mấy con robot biến hình hay giới thiệu về xe ô tô của bố, ôm nó vào lòng, vuốt tóc, thơm má, tôi đã hạnh phúc vô ngần. Đối với người lớn, tôi luôn phải dè chừng việc biểu lộ cảm xúc và tình yêu con người thuần túy của mình, nhất là với nam giới, khi sự tốt bụng và ân cần bị hiểu nhầm là dấu hiệu tán tỉnh. Nhưng với trẻ con, tôi hoàn toàn có thể yêu thương chúng thoải mái, tự do, không chút dè dặt. Tôi yêu chúng và chúng biết điều đó, chúng biết sẽ được quan tâm, chăm sóc và bảo vệ, và chúng cũng yêu lại tôi một tình yêu thuần khiết như thế.
Khi nó sắp phải về nhà, tôi nói rằng mình sẽ rất buồn, nó liền an ủi, nhưng mà cháu vẫn còn từng này phút nữa cơ, vừa nói giơ bốn ngón tay nhỏ xinh lên, vì chưa biết đếm. Cuối cùng, chúng tôi lại là người ra đi trước, nó đứng dưới bậc thềm dẫn lên tòa nhà chính, nửa muốn chạy ra phía tôi, nửa ngại ngần, rồi nó hét lên thật to “Gros bisous !” như một lời tuyên bố tình yêu đanh thép rồi chạy vụt đi vì xấu hổ, để mặc trái tim tôi tan chảy. Marcus vẫn còn đứng nhìn chúng tôi sau ô kính khi cửa đã đóng lại một lúc lâu, chừng nào tôi vẫn còn vẫy tay với nó.
*
“Đi về Paris với cô nhé?” Tôi hỏi sau khi đùa rằng tôi sẽ mua cục nhóc này với giá 200 euro, nó thỏ thẻ “Vâng.” Tôi phì cười vì sự ngây thơ trong trẻo, vừa ôm chầm lấy nó vừa nói “Ôi, phải bảo “Không” chứ!” nhưng thực ra trong lòng rất muốn có thể đút Marcus đáng yêu vô cùng tận này vào túi mang về.