HEALING | Vẻ đẹp của nghi thức
Bỗng nhận ra hương ổi
Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã vềSông được lúc dềnh dàng
Chim bắt đầu vội vã
Có đám mây mùa hạ
Vắt nửa mình sang thu
Tháng 8 chớm thu. Trời bắt đầu se lạnh. Gió mơn man và nắng dịu ngọt. Sau những ngày tháng 7 nóng đến mức ở trong nhà cũng tan chảy khiến tôi hầu như chỉ ăn độc salades qua ngày, thì tháng 8 là một món quà xinh xẻo. Tháng 8 ở Paris gợi nhớ rất nhiều thời tiết tháng 10 ở Hà Nội. Và mang theo nó là những mảnh ký ức khác nhau, qua thời gian, tất cả đều bị phủ một lớp màng sương mỏng, khiến những cạnh của các mảnh vỡ óng ánh như cầu vồng theo ánh sáng kỳ diệu của khoảnh khắc giao mùa. Dù tốt dù xấu, dù có chua chát hay ngọt ngào thì cái cảm giác êm dịu của tiết trời và lòng người đều khiến chúng trở nên đẹp đẽ trong hoài niệm.
Giữa cái thơm mát của buổi tối cuối mùa hè tôi nấu cơm. Thời tiết đã đủ dễ chịu để gạo mới đưa thứ hương ấm và mềm mại. Nếu lạnh thêm chút nữa là có thể nấu canh tương kimchi với sườn. Trong lúc mây ngoài trời vẫn còn ánh cam của hoàng hôn, tôi đốt nhang. Mùi gỗ anh đào lan tỏa, mỏng nhưng vương vất. Ngay cả khi tàn hương cháy rơi xuống cạnh chân hương bằng sứ in hình con thỏ trắng tròn xoe dưới tán cây quả đỏ, mùi thơm vẫn còn đọng lại trong phòng rất lâu. Tôi để ý thấy bột nhang trắng phau, khác hẳn màu nâu đất của nhang gỗ và thảo mộc mua lần trước ở của hàng đồ Nhật cạnh Pyramide, khói tỏa ra cũng nhạt, phảng phất. Đốt tinh dầu nhiều khi do độ đậm đặc của tinh dầu mà mùi hương đầu thường gắt, nhưng nhang thì nền hơn, và có phong vị cổ, có sự u tĩnh và bí ẩn, khiến mọi giác quan bỗng trở nên nhạy bén, âm thanh, màu sắc, mùi vị bỗng trở nên hết sức rõ ràng, như được nhân lên gấp bội trong sự tĩnh mịnh của Paris tháng 8 bị bỏ rơi. Tôi chỉ muốn ngồi vào bàn đọc nốt “Đẹp và buồn” của Kawabata, nhưng trước hết, cần phải uống trà.
Mùa hè năm ngoái tôi đã dày công tạo nghi thức buổi tối, gồm cả việc chăm sóc da, thưởng trà và đọc sách. Nhưng rồi đến cuối năm cho đến giữa năm nay, bị cuốn đi trong những việc không tên không tuổi, những buồn thương và sóng gió khác nhau, tôi gần như mất hẳn thói quen này. Chỉ đến tháng 6, khi bắt đầu những ngày nghỉ dài, tôi mới uống trà trở lại. Trà mùa hè mua ở Dammann Frères trong đợt đi Strasbourg, tôi đã không kiềm được mà mua một loạt những vị mình thích, Khu vườn xanh lam, 1, 2, 3… tôi đi vào rừng nha, Đam mê hoa, và một loạt các loại túi trà mẫu khác nhau để thử. Cả mùa hè, ngay cả những ngày nóng nhất tôi vẫn uống trà, gần như là thay nước lọc. Một bình trà pha làm ba nước, mỗi lần lại có vị khác nhau, uống suốt cả ngày. Nhưng đến tháng 8, tôi mới chính thức trở lại uống matcha. Vì matcha đánh bọt xong vẫn còn nóng, phải đợi đến khi trời mát mẻ mới thưởng thức hết mùi vị của nó. Những ngày nóng thì ăn kèm với mochi kem trà xanh hay yuzu, ngày mưa lạnh thì bánh crepe đăng ten của Monoprix, bánh mì cuộn vị quế hay Orion custard.
Lúc uống matcha là thời gian dễ chịu nhất trong ngày, trong không khí thơm dịu, cả cơ thể uể oải sau một ngày làm việc, đầu óc chùng xuống không còn suy nghĩ căng thẳng, tâm trí vẩn vơ nhẹ nhõm. Chỉ có tôi đối mặt với chén trà, ngắm những bọt mịn màu lục nhạt, đôi khi ánh lên bảy màu nếu được pha thêm sữa đậu nành, ngắm những đường nứt vỡ chằng chịt dưới lớp men sứ xanh biếc trong lòng chén. Trong từng ngụm, bọt tan vỡ ra trên môi tạo cảm giác bị cù nhẹ buồn buồn đáng yêu, vị đắng của bột trà nguyên chất cân bằng cái ngọt đường của bánh khiến mọi thứ hòa trộn rất đỗi dễ dàng, tự nhiên.
Uống xong, đôi khi tôi ngồi yên thiền 5 – 10 phút, khi thì đọc sách, khi thì nghe bản audio “Cuốn theo chiều gió”, cũng không cố định, bởi không muốn phút giây thư thái này bị gò bó theo khuôn khổ nào. Đêm buông xuống, với tay bật đèn và khoác áo len mỏng, cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của cái hanh hao se lạnh.
Mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi mùa trôi qua, tôi đều cố gắng đánh dấu sự thay đổi của thời gian, sự chuyển dịch của thời tiết bằng những nghi thức nhỏ, tỉ dụ như sáng sớm dậy thì uống nước chanh mật ong ấm, thứ Sáu sẽ mua hoa trên đường đi làm về, cuối tuần đều có một buổi chăm sóc bản thân, sang mùa lại chuẩn bị thay đổi quần áo, thức ăn, và cả những thói quen để phù hợp với vòng tuần hoàn của tự nhiên. Từ những thứ tưởng chừng rất giản dị, nhưng nếu biến chúng thành nghi thức, hành động chính sẽ được thêm thắt những chi tiết tinh tế và đẹp đẽ, tuần tự theo trình tự nhất định, sẽ khiến cho việc nhỏ nhặt đó trở thành một trải nghiệm thú vị và đặc biệt. Chú tâm làm, thực hành đều đặn, để ý tới tiểu tiết, vừa làm vừa thưởng thức, không bó buộc bởi sức ép về thời gian hay không gian, tôi có cảm giác mình tự chủ được cuộc sống, có vừa có tự do, vừa được kết nối với hiện tại, ở đây, bây giờ. Chúng khiến tâm trí lãng đãng trên mây của tôi có điểm tựa, được neo đậu vào những phút giây, những khoảnh khắc cụ thể, sống động. Mỗi ngày tháng trôi qua đều có những thứ nhỏ xíu nhắc tôi rằng mình vẫn sống, và sống tốt, và trân trọng sự biến đổi không ngừng của thiên nhiên xung quanh.
3 Comments
Join the discussion and tell us your opinion.
Cảm ơn bạn iu. Đấy chính là “sức mạnh của hiện tại” đấy. Mày đang enjoy cuộc sống một cách thực sự.
Đọc blog của chị thấy nhẹ nhàng và bình yên thật sự ấy. Em cũng cực thích tranh của chị nữa. Yêu lắm ah!
Cảm ơn em nhiều <3 Năm mới thật nhiều niềm vui nhé!