Hạnh phúc hay là hạnh phúc thực sự
Ngồi với nàng ở Chuồn Chuồn trong ngõ nhỏ vắng tanh. Quán đặc biệt xinh xắn, trắng như một cô công chúa. Từ chỗ bọn mình ngồi nhìn ra cửa sổ rộng có thế thấy một cái cây cao thật cao với hàng tầm gửi quấn quýt từ gốc lên tận ngọn. Trên bậu cửa là mấy giỏ cây cánh mỏng như tờ pơ-luya, cả hơi thở cũng làm chúng rung rinh nhè nhẹ. Yên bình. Nàng bảo sáng ra nhìn nắng rọi từ ngọn cây xuống lấp lánh còn yêu hơn nữa cơ.
Nàng vẫn thế, sau cả năm trời, vui tươi, nhí nhảnh. Từng cử chỉ, động tác của nàng sinh động và đầy sức sống. Nàng luôn làm tớ háo hức như một đứa trẻ. Tớ và nàng rất lạ nhé. Gặp nhau rất ít, tổng cộng có 3 lần không kể những phút vội vã nàng ghé qua. Thế mà tớ rất yêu nàng và có cảm giác bọn mình giống như đã thân nhau, hiểu nhau từ lâu lắm. Có phải những trắc trở kéo chúng ta lại gần nhau hơn?
Không gian ngập những nốt nhạc chậm rãi ngân, kéo mỗi đứa bay theo những cảm xúc riêng của mình. Không rõ nàng thế nào nhưng bỗng nhiên tớ thấy buồn. Cái nỗi buồn không tên mà tớ cũng không chắc nó có thực sự có tồn tại không nữa. Cảm giác thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời đang trôi ngang qua trước mắt mà không thể níu kéo được, chỉ biết sống mỗi ngày với toàn bộ sức lực và nâng niu những yêu thương. Dẫu mắt không còn trong và nụ cười không còn tươi như những ngày tháng vô tư trước đây, chúng mình biết rằng từng giây phút trôi qua mình đang học cách lớn lên, bỏ dần những dại khờ sau lưng. Mình đang bước qua dấu mốc lớn nhất đời khi từ một cô bé con trở thành một người phụ nữ thực thụ, phải không nàng?
Nàng kể chuyện nàng và bạn tranh cãi về việc thích trở thành người phụ nữ hạnh phúc hay là người phụ nữ thực sự hạnh phúc. Thoạt nghe thấy buồn cười, nhưng ngẫm kỹ mới nhận ra cái “hạnh phúc” bình thường vốn chứa rất nhiều sự thỏa hiệp. Tớ biết rằng nàng đủ mạnh mẽ để chấp nhận cá cược năm ăn năm thua với số phận, nàng không bao giờ có từ “thỏa hiệp” trong từ điển, hoặc rất đau khổ hoặc thực sự hạnh phúc chứ không có chỗ cho sự nhàn nhạt, lập lờ. Vì nếu hạnh phúc mà có quá nhiều “nhưng” và “giá như” thì chỉ là thứ giả tạo để trưng ra bên ngoài. Nàng muốn sống một cuộc sống đầy màu sắc và mùi vị, dù trong đó có thể có vị đắng, vì nàng biết rằng có đau đớn tận cùng thì mới có niềm vui trọn vẹn, muốn nhìn thấy cầu vồng thì phải đi qua những cơn mưa.
Và tự tận đáy lòng tớ mong ước mơ nàng trở thành hiện thực, bởi người phụ nữ nhỏ đang ngồi trước mặt tớ đã, đang và sẽ sống và yêu hết mình, bởi cô ấy mang lại quá nhiều niềm vui cho quá nhiều người, và vì thế, xứng đáng được trải nghiệm hạnh phúc ở độ tuyệt đối của nó.