29
Tháng 5 đã trôi qua như một cơn gió, chưa kịp nắm đã tuột khỏi tay. Một tháng vừa ngắn vừa dài. Ngắn vì thoắt cái chưa kịp định thần đã thấy hết, còn dài là vì có quá nhiều chuyện xảy ra, quá nhiều thay đổi và nhiều điều phải quyết định. Trong một tháng trời cả chuyện tình cảm, công việc, sự nghiệp và học hành đều được quyết định chóng vánh. Không phải quyết định nào cũng dễ dàng, không phải cái nào quyết xong cũng có thể vui vẻ mỉm cười. Tôi vẫn nhớ mình đứng ở sân bay Sofia giữa ngổn ngang đồ đạc mà khóc, tay che lấy miệng mà muốn ôm mình cho khỏi quỵ ngã. Mỗi giọt nước mắt là một niềm đau.
Và lần thứ hai, tôi thấy bóng mình liêu xiêu trong ngõ nhỏ, vừa đi vừa tự hỏi ông trời, tại sao lại là tôi? Giữa hàng nghìn, hàng triệu người, tại sao tôi lại là người rơi vào tình cảnh này? Tại sao, tại sao? Tuyệt vọng và sợ hãi. Như một con thú nhỏ bị thương, những ngày cuối tôi co chặt mình vào một góc.
Nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đứng lên bằng đôi chân mình. Và bắt đầu cuộc chiến đấu để tự viết lại số phận cho bản thân. Sẽ khó khăn, sẽ cô độc, sẽ đau đớn. Đi trên con đường tự mình lựa chọn vô cùng rủi ro và đáng sợ, nhưng tâm trí vẫn mách bảo rằng đó là cách duy nhất để tôi được hạnh phúc và trọn vẹn. Những gì đã an bài, sẽ để tâm lắng lại mà chờ nó đi qua, cái gì còn cố gắng được, còn nằm trong sức của mình thì sẽ cố gắng đến cùng. Tôi không muốn làm người bỏ cuộc mà xuôi theo số phận. Nhất định lại xách gươm lên và đi luyện rồng. Nhất định sẽ sống thật tốt, thật hào sảng và hạnh phúc. After all, this can be a blessing in disguise.
Nhắm mắt lại tháng 5 trôi qua, mở mắt ra tháng 6 đã tới.
Hôm nay tôi 29 tuổi, phía trước vẫn là bầu trời.
https://www.youtube.com/watch?v=ekLpn4zKiNU
0 Comments
Be the first to comment on this article.
(Mình biết HA sẽ sống vui vẻ và thành công mà. Trưởng thành nhé 29!)
Có đống cát sạn cách nhà khoảng trăm mét, ta vẫn hay dừng chân lại đó chơi một lúc. Là vì cứ sau bửa cơm tối là đứa cháu đòi cậu cho nó đạp xe mấy vòng quanh xóm. Cứ đến đống cát đó là dừng xe, xin cậu cho trèo lên cao, và những cục đá nhỏ cứ trượt dưới chân hai cậu cháu… đôi lúc nó bị trượt té, đau nhưng không thấy khóc than gì, lại đòi trèo…
Trông đống sạn mà thấy cái lớn cái nhỏ, rồi màu sắc, hình dáng đủ kiểu đủ loại, không cái nào giống cái nào… và ta nghĩ đó là bình thường. Nhìn lại mình, không phải là để nhìn ra mình lớn hơn ai hay nhỏ hơn ai, vị trí của mình đang ở đâu giữa muôn người,…Mà là nhìn vào bên trong, để tìm thấy bản thân. Và rồi nếu ta thích thì cứ ung dung bước vào thế giới và sống tự do, làm điều mình cảm thấy vui vẻ và thú vị.
Bởi, cuộc sống luôn bí ẩn, ngày mai có thể tới hoặc không tới, nhưng không sao, vì ta đã sống thực ở hôm nay. Bởi, cuộc sống trọn vẹn không phải chỉ là sống đủ lâu và làm được những điều mình muốn, mà là ở chỗ ta sống sao trong từng phút giây ngay ở hiện tại này, rằng có thể cười vui vẻ cùng với giọt mô hôi đang chảy hay không?