Hôm nay mình đã rất ngoan, học vẽ, viết planner, tắm táp, đọc sách, bôi son hồng tro và xỏ chân vào đôi ankle siêu việt để đi làm. Đến nơi xem họp báo của 2 bạn Song – Song miệng cứ ngoác đến tận mang tai, khó khăn lắm mới có thể mím chi cười như đại úy Yoo nghe bác sĩ Kang tỏ tình trên đài phát thanh cho toàn dân biết. Ấy thế mà chỉ được có dăm câu thì nhận được tin dữ. Vẫn muốn khóc, nhưng chỉ cảm thấy mồm miệng đắng ngắt, trong lòng trống rỗng có lẽ đã quá quen với thất bại. 2 năm nay, từ khi thay đổi thì con đường vốn thẳng tắp chuyển thành gai góc hết lần này đến lượt khác. Nhưng dẫu vậy cũng sẽ trốn đi Nhật rồi xin thôi việc. Dù gì năm nay cũng là năm bản lề phải không.